Thursday, April 28, 2011

Em Ken bị ốm

0

1h sáng ngày 2/4 Ken nhập viện HN với chẩn đoán là viêm phế quản. Lượng bạch cầu tăng cao bác sỹ nói có thể do nhiễm khuẩn, nhưng chưa biết đích xác nhiễm khuẩn ở cơ quan nào, vì thế phải đợi tới sáng hôm sau làm thêm các xét nghiệm khác.
Con vẫn còn sốt, mồ hôi túa ra, mẹ lau mồ hôi cho Ken, khe khẽ quạt để con ráo mồ hôi nhanh hơn, trong phòng có điều hoà mà hình như vẫn hơi nóng (có lẽ bệnh viện cho rằng để nhiệt độ như vậy là phù hợp). Mẹ nhờ cô y tá pha cho Ken ít sữa nhưng con không uống, chỉ uống một chút nước cho đỡ khô miệng thôi. Ken bám vào mẹ như con sam, mẹ đi đâu cũng phải vác con đi theo, kể cả đi toilet cũng phải bế con vào ngồi cùng. Được một lát có lẽ do mệt quá nên Ken thiếp đi.
Đến gần trưa phòng của Ken tiếp nhận thêm một bệnh nhân mới, “anh bé” này lớn hơn Ken một tuổi. Từ khi nhập phòng anh ấy kêu khóc liên tục, còn Ken của mẹ (trộm vía) sau khi đi xét nghiệm về, ăn một ít cháo xay của bệnh viện vẫn ngủ được một giấc. Khổ thân con của mẹ bị đè ngửa ra để nội soi tai – mũi - họng, con khóc tím tái mặt mũi và gọi đòi mẹ. Dù đêm hôm trước thức trắng, phần vì lo cho con, phần thì do bạn cùng phòng của con “náo động” quá.
Anh cùng phòng với Ken bị ho, viêm họng, sốt cao, cũng tạm thời được chuẩn đoán là viêm phế quản – viêm phổi. Anh liên tục đòi về với bố Huy của anh ấy, uống được một chút sữa thì lại ọc ra hết. Chiều mới tới lượt anh ấy khám.
Chiều bác sỹ tới đọc kết quả khám nghiệm, Ken của mẹ bị viêm mũi dẫn tới viêm tai giữa dạng thanh dịch. Bác sỹ bảo phải sử dụng kháng sinh kết hợp liều cao, nếu con phản ứng tốt thì bệnh sẽ thuyên giảm, nếu không ổn thì phải tính đến việc đặt ống thông dịch trong tai. Còn anh bé cùng phòng với con sau đó cũng có chẩn đoán tương tự. Ken nhỏ hơn, trong giai đoạn phát triển ngôn ngữ nên học lỏm từ anh  cùng phòng rất nhiều, nghe thấy anh đòi về với bố của anh ấy thì em Ken cũng đòi về với “bố H của con” và con còn thêm nói thêm “về nhà với chị Bin của con” nữa. Trộm vía, em Ken ở nhà chơi với chị Bin quen rồi nên vắng chị chắc con cũng nhớ chị, luôn miệng nhắc hỏi chị Bin đâu. Ngày đầu tiên sau khi em Ken đi bệnh viện,sáng dì Ngọc Anh đi làm qua nhà bà ngoại đón và đưa chị Bin đi học ở trường Newway, chắc tới trường học một mình con cũng nhớ em Ken lắm, chiều di N.A đi làm về lại qua trường đón Bin về với bà ngoại. Bố thì tới chiều tối ngày hôm ấy mới về HN. Về tới nhà bố vào thẳng bệnh viện với Ken luôn. Mẹ nói ở bệnh viện có các cô y tá trợ giúp rồi nên bảo bố về nhà ngủ. Nhưng bố qua nhà chú Hoà (ở dốc hàng Than - gần bệnh viện) vì sợ đêm hôm chạy từ nhà lên bệnh viện xa. Đêm thứ 2 trong bệnh viện Ken cũng ngủ tương đối ngoan, khi nào con ngọ ngoạy thì mẹ lại vỗ về và con nhanh chóng ngủ lại.
Ngày nào Ken cũng phải đi nội soi tai mũi họng để kiểm tra tiến triển của tai. Khổ thân con trai ngày nào cũng tím tái gào khóc khi bị các cô hộ lý cuốn trong vải để giữ tay chân cho bác sỹ khám. Và có một việc xảy ra làm mẹ ân hận mãi L Em Ken chơi cầu trượt trong bệnh viện và suýt ngã, mẹ đưa tay ra đỡ con nhưng đầu ngón tay mẹ quệt vào má con, dù móng tay mẹ ko để dài nhưng nó cũng tạo một vết xước trên má trái của con :((

Nằm trong viện 7 ngày thấy con khá hơn, mặt và người gần như hết ban, tuy các bác sỹ vẫn nói cần phải kiểm tra vì tiến triển cái tai của con không khả quan, định hướng là phải đặt ống trong tai, bố mẹ quyết định đưa con về nhà và sau đó sẽ đưa con đi thăm khám thêm các bác sỹ khác.

.....
Về nhà bố mẹ đưa con đi khám bác sỹ Phong ở Yên Phụ, cứ 1 tuần 2 lần đưa con đi khám, đặt thuốc và nhỏ thuốc theo chỉ định của bác sỹ. Sau gần một tháng cái tai của con cũng có tiến triển tốt, may thật là may. Yêu bé con của mẹ nhiều lắm, luôn khỏe mạnh con nhé!

Ảnh con nằm ngủ thiêm thiếp (mẹ chụp bằng điện thoại) mới thương làm sao :(


Lúc vui con cười rất tươi, mặt vẫn đầy nốt ban đỏ

Còn ảnh này nhìn con buồn rười rượi 

Mếu mào đòi mẹ:

Nhìn con thật bé nhỏ trong phòng bệnh trống vắng