Friday, April 29, 2011

Sau trận ốm

0

Về nhà ăn uống và bố mẹ chăm sóc em Ken đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt khác hẳn luôn. Đây là ảnh 2 chị em đang ngồi xem phim Car II mẹ chụp hôm 12/4/2011.

Chăm chú:


Chị Bin ôm Mc Queen:

Hay quá, vỗ tay nào: 

Thursday, April 28, 2011

Em Ken bị ốm

0

1h sáng ngày 2/4 Ken nhập viện HN với chẩn đoán là viêm phế quản. Lượng bạch cầu tăng cao bác sỹ nói có thể do nhiễm khuẩn, nhưng chưa biết đích xác nhiễm khuẩn ở cơ quan nào, vì thế phải đợi tới sáng hôm sau làm thêm các xét nghiệm khác.
Con vẫn còn sốt, mồ hôi túa ra, mẹ lau mồ hôi cho Ken, khe khẽ quạt để con ráo mồ hôi nhanh hơn, trong phòng có điều hoà mà hình như vẫn hơi nóng (có lẽ bệnh viện cho rằng để nhiệt độ như vậy là phù hợp). Mẹ nhờ cô y tá pha cho Ken ít sữa nhưng con không uống, chỉ uống một chút nước cho đỡ khô miệng thôi. Ken bám vào mẹ như con sam, mẹ đi đâu cũng phải vác con đi theo, kể cả đi toilet cũng phải bế con vào ngồi cùng. Được một lát có lẽ do mệt quá nên Ken thiếp đi.
Đến gần trưa phòng của Ken tiếp nhận thêm một bệnh nhân mới, “anh bé” này lớn hơn Ken một tuổi. Từ khi nhập phòng anh ấy kêu khóc liên tục, còn Ken của mẹ (trộm vía) sau khi đi xét nghiệm về, ăn một ít cháo xay của bệnh viện vẫn ngủ được một giấc. Khổ thân con của mẹ bị đè ngửa ra để nội soi tai – mũi - họng, con khóc tím tái mặt mũi và gọi đòi mẹ. Dù đêm hôm trước thức trắng, phần vì lo cho con, phần thì do bạn cùng phòng của con “náo động” quá.
Anh cùng phòng với Ken bị ho, viêm họng, sốt cao, cũng tạm thời được chuẩn đoán là viêm phế quản – viêm phổi. Anh liên tục đòi về với bố Huy của anh ấy, uống được một chút sữa thì lại ọc ra hết. Chiều mới tới lượt anh ấy khám.
Chiều bác sỹ tới đọc kết quả khám nghiệm, Ken của mẹ bị viêm mũi dẫn tới viêm tai giữa dạng thanh dịch. Bác sỹ bảo phải sử dụng kháng sinh kết hợp liều cao, nếu con phản ứng tốt thì bệnh sẽ thuyên giảm, nếu không ổn thì phải tính đến việc đặt ống thông dịch trong tai. Còn anh bé cùng phòng với con sau đó cũng có chẩn đoán tương tự. Ken nhỏ hơn, trong giai đoạn phát triển ngôn ngữ nên học lỏm từ anh  cùng phòng rất nhiều, nghe thấy anh đòi về với bố của anh ấy thì em Ken cũng đòi về với “bố H của con” và con còn thêm nói thêm “về nhà với chị Bin của con” nữa. Trộm vía, em Ken ở nhà chơi với chị Bin quen rồi nên vắng chị chắc con cũng nhớ chị, luôn miệng nhắc hỏi chị Bin đâu. Ngày đầu tiên sau khi em Ken đi bệnh viện,sáng dì Ngọc Anh đi làm qua nhà bà ngoại đón và đưa chị Bin đi học ở trường Newway, chắc tới trường học một mình con cũng nhớ em Ken lắm, chiều di N.A đi làm về lại qua trường đón Bin về với bà ngoại. Bố thì tới chiều tối ngày hôm ấy mới về HN. Về tới nhà bố vào thẳng bệnh viện với Ken luôn. Mẹ nói ở bệnh viện có các cô y tá trợ giúp rồi nên bảo bố về nhà ngủ. Nhưng bố qua nhà chú Hoà (ở dốc hàng Than - gần bệnh viện) vì sợ đêm hôm chạy từ nhà lên bệnh viện xa. Đêm thứ 2 trong bệnh viện Ken cũng ngủ tương đối ngoan, khi nào con ngọ ngoạy thì mẹ lại vỗ về và con nhanh chóng ngủ lại.
Ngày nào Ken cũng phải đi nội soi tai mũi họng để kiểm tra tiến triển của tai. Khổ thân con trai ngày nào cũng tím tái gào khóc khi bị các cô hộ lý cuốn trong vải để giữ tay chân cho bác sỹ khám. Và có một việc xảy ra làm mẹ ân hận mãi L Em Ken chơi cầu trượt trong bệnh viện và suýt ngã, mẹ đưa tay ra đỡ con nhưng đầu ngón tay mẹ quệt vào má con, dù móng tay mẹ ko để dài nhưng nó cũng tạo một vết xước trên má trái của con :((

Nằm trong viện 7 ngày thấy con khá hơn, mặt và người gần như hết ban, tuy các bác sỹ vẫn nói cần phải kiểm tra vì tiến triển cái tai của con không khả quan, định hướng là phải đặt ống trong tai, bố mẹ quyết định đưa con về nhà và sau đó sẽ đưa con đi thăm khám thêm các bác sỹ khác.

.....
Về nhà bố mẹ đưa con đi khám bác sỹ Phong ở Yên Phụ, cứ 1 tuần 2 lần đưa con đi khám, đặt thuốc và nhỏ thuốc theo chỉ định của bác sỹ. Sau gần một tháng cái tai của con cũng có tiến triển tốt, may thật là may. Yêu bé con của mẹ nhiều lắm, luôn khỏe mạnh con nhé!

Ảnh con nằm ngủ thiêm thiếp (mẹ chụp bằng điện thoại) mới thương làm sao :(


Lúc vui con cười rất tươi, mặt vẫn đầy nốt ban đỏ

Còn ảnh này nhìn con buồn rười rượi 

Mếu mào đòi mẹ:

Nhìn con thật bé nhỏ trong phòng bệnh trống vắng 




Tuesday, April 26, 2011

Tìm trường mới cho con

0

Do trường Newway tương đối xa, cô Hương cô Thoan các cô giáo mà mẹ tin tưởng và dành tình cảm thương yêu đặc biệt không làm ở đó nữa, thêm tình hình các cô giáo mới chưa quen với công việc, cẩu thả trong chăm sóc nên mẹ quyết định tìm trường mới cho các con. Tiêu chí là tìm một trường mới gần nhà mình và nhà ông bà hơn (thực chất là gần nơi làm việc của mẹ hơn), chương trình học tốt hơn vì chị Bin cũng đã lớn cần được đầu tư hơn. Mẹ cần cân nhắc vì đợt này bố bị điều về trụ sở chính của công ty, thời gian quản lý chặt hơn, công việc không tên nhiều hơn vì phải đi theo sếp vì thế thu nhập sẽ ít đi vì bố sẽ ít thời gian đầu tư cho công việc mà bố đang phụ trách.
Mẹ tìm kiếm thông tin trên mạng, nghe ngóng thông tin từ mọi người để tìm một trường phù hợp với các con. Mẹ định bụng dẫn 2 chị em Bin Ken đi thám thính trường Kids House vì trường này ở rất gần nhà bà ngoại, gần với văn phòng mẹ, trường mới mở, nhìn bên ngoài có vẻ cũng ổn, mẹ bạn Minh Đức học cùng lớp với Bin nói các cô giáo bên này chăm sóc trẻ tốt lắm. Sáng thứ bảy, bố đi LS, mẹ đưa 2 chị em sang bà ngoại, sau khi cho các con ăn sáng xong mẹ dắt 2 chị em tới trường Kids House. Tầng 1 là nhà bóng, cầu trượt và bàn tiếp đón. Mặt bằng trường nhỏ hơn trường Newway, không có sân vườn vì ở sát mặt đường và cũng không có thang máy như trường Newway, trường có 5 tầng, mỗi tầng có thể bố trí 2 lớp học. Gia đình cô Xuân hiệu trưởng của trường ở trên tầng 5 nên tạm thời chỉ có 3 tầng có thể mở lớp. Phòng học cũng rộng rãi, thoáng mát và đầy đủ ánh sáng, các phòng cũng có gắn camera. Đồ chơi không nhiều và chất lượng cũng không tốt là điều mẹ không ưng. Mẹ nói với cô Xuân là cho 2 chị em đăng ký bữa trưa ở trường để mẹ thử xem chất lượng bữa ăn và để tạo điều kiện cho các con có thời gian chơi và làm quen với các bạn. Chà, bát cháo của Ken vừa to vừa đầy, không hiểu làm thế nào con có thể ăn hết, các cô giải thích là trường có 2 loại bát, đây là loại bát to, nếu con đi học thì các cô sẽ đổi bát nhỏ hơn cho con. Ken ăn được vài thìa thì khóc và bám chặt mẹ đòi về. Chi Bin thì xin một xuất cơm của trường, bát cơm nhỏ hơn bát cháo của Ken, có thịt băm và đậu phụ dầm với chút nước canh (có lẽ là để cho cơm mềm), một bát canh rau cải thịt nạc. Bin ăn hết cơm với thịt nhưng không chịu ăn bát canh rau. Đợi Bin ăn xong xuất cơm mẹ xin cô Xuân cho 2 chị em về nhà ngủ, chiều sẽ lại sang làm quen với trường. Nhưng khi các con ngủ dậy, cho các con ăn bữa phụ chiều xong mẹ lại có việc đột xuất chạy ra ngoài, Ken lại hâm hấp sốt nên mẹ quyết định để 2 chị em ở nhà không sang làm quen với trường nữa.

Vì bố đi LS chưa về nên 3 mẹ con ở lại nhà bà, đêm Ken vẫn tiếp tục sốt, mẹ chỉ dám lau người cho con bằng khăn lau hạ sốt và nhét đạn giảm sốt cho con. Chủ nhật, Ken vẫn mệt, chảy nước mũi và bắt đầu sốt lại. Tới tối muộn khi đi ngủ bà bế để ru Ken ngủ, con sốt và run lập cập bà thấy vậy lại càng cuốn thêm chăn vào cho con vì nghĩ con lạnh. Mẹ liền quyết định đưa Ken đi bệnh viện. Bố đi vắng nên bà muốn chú Hưng đưa 2 mẹ con đi vì dù sao có người nhà đi cùng thì yên tâm hơn. Chú Hưng và dì Ngọc Anh đánh xe sang đưa 2 mẹ con đi. Chú Hưng bảo đưa con lên Hồng Ngọc, thiết bị y tế trên đó cũng tốt, nhân viên y tế cũng tận tình, và cái này quan trọng nhất chi phí ở đó thấp hơn ở VP một chút. Uh thì đi HN, mẹ bế Ken và mang theo 1 cái vỏ chăn đi theo. Tới bệnh viện, bác sỹ khám sơ và quyết định cho con nhét thêm đạn hạ sốt, lấy một chút máu để phân tích và truyền nước cho Ken. Mẹ bế Ken lên nhận phòng, phòng của con là phòng 603, còn chú Hưng chạy đi làm thủ tục nhập viện. Kết quả xét nghiệm máu là bạch cầu tăng cao, bác sỹ nghi con bị viên phế quản nên cho con tiêm kháng sinh. Cô y tá test phản ứng, không thấy Ken bị dị ứng nên cô tiêm luôn thuốc qua đường truyền cho con. Sau đó chú Hưng và dì Ngọc Anh về, chỉ còn 2 mẹ con ở lại. Mẹ nhắn tin cho bố là mẹ đưa Ken đi cấp cứu vì điện thoại cho bố càng làm bố cuống và đi về giữa đêm hôm khuya khoắt cũng không an toàn chút nào, hy vọng sáng hôm sau bố có thể sắp xếp công việc để về HN.

Vậy là việc đi tìm trường cho các con bị gián đoạn vì em Ken bị ốm và phải đi cấp cứu bệnh viện :((
Mẹ sẽ kể lại chuyến đi "tham quan bệnh viện" của em Ken trong bài viết khác.